Kính thưa quý vị,
Bốn mươi năm trước đây, trong Tết Mậu Thân (1968) lúc đó tôi đang là Dân Biểu Hạ Nghị Viện Việt Nam Cộng Hoà (đơn vị tỉnh
Thừa Thiên).
Mười ngày trước Tết, tôi đã có mặt tại Huế, đã đi thăm và tiếp xúc với cử tri của tôi tại các quận trong tỉnh Thừa Thiên.
Khi tiếng súng bùng nổ tại Huế, tôi
đang ở ngoài thành phố Huế. Nhưng sau đó một ngày, vào ngày 3 Tết (01
tháng 2/1968) tôi
đã có mặt tại nhà của Trung Tướng Hoàng Xuân Lãm tại
Ðà Nẵng, tôi đã gặp ông Võ Lương (Giám Ðốc Cảnh Sát 5 tỉnh vùng I
tại Ðà Nẵng), tôi đã dùng điện thoại liên lạc với Ty
Cảnh Sát Thừa Thiên...
Từ Ðà Nẵng, tôi vào Nha Trang và sau
đó đến Sài Gòn ngày 5 Tết (3 tháng 2/1968) để họp tại Quốc Hội. Ngày 9
tháng 2/1968,
từ Sài Gòn , tôi trở ra Huế , lúc bấy giờ quân đội
VNCH và Mỹ đã chiếm lại phía Hữu Ngạn sông Hương (Quận 3) nhưng vùng
Phủ Cam, Vỹ dạ, Gia Hội và Thành Nội còn trong vùng
Việt Cộng kiểm soát.
Tôi đã có được những điều kiện thuận lợi để biết được diễn tiến tình hình Tết Mậu Thân một cách chính xác... Ngoài ra,
tôi cũng đã đến thăm các gia đình nạn nhân bị VC sát hại và đã chứng kiến các mồ chôn tập thể...
Gia đình tôi có 5 người chết trong
Tết Mậu Thân trong đó có bố vợ (nhân viên của công ty Thuỷ Ðiện Huế, 56
tuổi), em vợ
(học sinh 16 tuổi), người cháu của tôi (học sinh 13
tuổi)...Tôi đã tìm hiểu, thu thập các dữ kiện và viết ra những điều
tôi đã thấy và đã nghe, cũng như được các nhân
chứng (gia đình các nạn nhân bị VC thảm sát trong Tết Mậu Thân) kể
lại...Với
tư cách một nhân chứng, tôi xin trình bày một vài
nhận xét như sau:
Bốn mươi năm trước đây, trong thời
gian Tết Mậu Thân (1968), Việt Cộng đã không tôn trọng lệnh hưu chiến
mà họ đã cam kết
với quân đội Ðồng Minh Hoa Kỳ và VNCH, đã lợi dụng
giờ phút thiêng liêng theo truyền thống văn hoá của dân tộc để mở cuộc
tổng tấn công vào các thị xã của toàn Miền Nam, đặc
biệt là thành phố Huế.
Hàng chục, hàng trăm nạn nhân bị chôn sống trong một cái hố sâu, tay bị trói bằng giây điện, giây tre, bị đâm bằng lưỡi
lê, bị đánh bằng cán cuốc, bị bắn bằng súng hoặc bị chôn sống.
Ða số các nạn nhân là những nhà tu
hành, sinh viên học sinh, những người dân vô tội, những người không
có vũ khí trong
tay, những người đang ở trong nhà với vợ con, những
người đã chấp hành lệnh trình diện để được học tập về chủ trương chính
sách của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam...
Các
nạn nhân bị thảm sát được tìm thấy tại trường Tiểu học Gia Hội, chùa
Therevada, Bãi dâu, Cồn Hến, Tiểu Chủng Viện,
khu vực phía Tây Huế gần lăng Tự Ðức và
lăng Ðồng Khánh, cầu An Ninh Thượng, cửa Ðông Ba, trường An Ninh Hạ,
trường Văn Chí,
Chợ Thông, Lang Xá Cồn, gần lăng Gia
Long, gần chùa Tường Vân, Ðông Gi (Di), Vinh Thái, Thuỷ Thanh, Lương
Viện, Phù Lương,
Phú Xuân (Phú Thứ), Thương Hòa, Vinh
Hưng, Khe Ðá Mài... tất cả 22 địa điểm tổng cộng 2326 sọ ngừơi trong số
6.000 nạn nhân
thuộc tỉnh Thừa Thiên và Huế đã được
thân nhân xác nhận là chết hoặc bị bắt đi thủ tiêu, mất tích...
|
Dã man nhất là tại Khe Ðá Mài
(thuộc vùng núi Ðỉnh Môn, Kim Ngọc, quận Nam Hoà, tỉnh Thừa Thiên) Việt
Cộng đã dùng súng
trung liên, đại liên, lựu đạn và mìn giết tập thể các
nạn nhân, vất xác xuống dưới khe, lâu ngày thây thối rữa bị nước
cuốn đi, chỉ còn 428 sọ người, xương người dồn lại một
đống.
Người ta đã dựa vào các dấu vết còn lại của nạn nhân như áo len, tượng ảnh, giấy căn cước bọc nhựa... để biết được thân nhân
của mình đã chết ở trong đống sọ và xương lẫn lộn đó.
Biến cố Mậu Thân xảy ra chưa đầy một tháng, theo báo chí Cộng Sản tiết lộ vào năm 1998 (kỷ niệm 30 năm Mậu Thân 1968-1998)
thì đã có trên 100.000 lính Việt Cộng chết hoặc mất tích.
Theo thống kê của VNCH có 4.954 binh
sĩ tử trận, 15.097 bị thương. Cộng Sản đã làm cho 627.000 dân vô tội
phải cảnh màn
trời chiếu đất, phải bỏ vùng quê chạy về thành phố, có
14.300 dân bị chết và 24.000 người bị thương. Chính phủ VNCH phải
lập ra các Trại Tỵ Nạn Cộng sản để tiếp đón, lo ăn, ở,
săn sóc thuốc men cho dân...
Riêng tại Huế, chính quyền VNCH công bố có 6.000 người chết trong đó có 384 binh sĩ VNCH chết và 1800 bị thương. Về phía
Mỹ có 147 chết và 857 bị thương.
Như vậy tổng số người chết và mất
tích cả hai bên khoảng 120.000 người. Sau Tết Mậu Thân có 9.461 cán binh
Việt Cộng bị
bắt hoặc ra hồi chánh qua chiến dịch Phượng Hoàng của
VNCH. Nhiều đơn vị bộ đội VC tan nát, không còn người nào.
Vụ "Thảm sát Mậu Thân 1968 tại Huế" đến nay đã 40 năm rồi (1968-2008) nhưng phía Cộng Sản không có một chút hối hận, không
có một lời xin lỗi...
Trái lại, trong những năm gần đây,
Hà Nội đã tổ chức rầm rộ "Kỷ Niệm Chiến Thắng Mậu Thân" tại Sài Gòn năm
1998, tại Hà
Nội năm 2003 và tại Huế năm 2008... Tại sao Cộng sản
lại cố khơi dậy biến cố đau thương đó? Tại sao Cộng Sản lại cố rêu rao
thành tích diệt chủng đó?
Năm 1997, sáu sử gia Pháp đã cho ra
đời một cuốn sách dày 846 trang tựa đề "Le Livre Noir du Communisme"
(Sách Ðen về Cộng
Sản) cho biết trong vòng 80 năm kể từ ngày Ðảng Cộng
sản lên nắm chính quyền tại Nga (1917-1997), đã có trên 100 triệu người
bị chết vì họa Cộng Sản.
Vụ "Thảm sát Mậu Thân" là một hành
động dã man, diệt chủng mà Việt Cộng đã để lại trong lòng thân nhân
của những nạn nhân
tại Miền Nam Việt Nam, điển hình là tại thành phố
Huế, một nỗi kinh hoàng, một niềm uất hận nghẹn ngào, một món nợ mà
đáng
lẽ ra con cháu các nạn nhân phải đòi cho được kẻ sát
nhân phải trả bằng máu!
Nhưng chúng tôi không chủ trương trả thù mà chỉ muốn nhắc nhở những thế hệ trẻ sau chúng tôi "Ðừng bao giờ tái diễn tội
ác dã man tàn bạo đó nữa!"
GS Nguyễn Lý-Tưởng, cựu dân biểu VNCH.
Tội ác man rợ của CSVN , chúng ta không bao giờ có thể kể hết. Tội ác này kéo dài từ chiến dịch cải cách ruộng đất ( trước đó thì tôi không biết ) cho đến ngày hôm nay, 2013,.
ReplyDeleteHọ tự cho họ là lực lượng giải phóng nhân dân miền Nam bị Mỹ Ngụy kềm kẹp. Vậy mà họ đi tới đâu thì người dân ở đó chạy bán sống bán chết, bỏ của chạy lấy người. Người dân luôn luôn chạy về hướng Nam để được người lính miền Nam bảo vệ. Họ giải phóng mà tới đâu họ pháo kích tan nát, dân chúng chết biết bao mà kể.
Như trận đánh An-Lộc, bọn họ pháo kích tơi bời, người dân chạy lánh nạn trong chùa chiền, trong nhà thờ, trong trạm xá, có thoát được đâu. Tất cả ăn pháo tan nát . Đừng cho rằng họ pháo không chính xác nên đạn rơi nhằm. Họ pháo rất chính xác vì họ đã chiếm được cao điểm để điều chỉnh nơi đạn rơi.
Gặp hôm thuận lợi, các ông cha, các ông sư liều mình dẩn tín đồ chạy, cũng về hướng Nam với hy vọng tới chổ an toàn. Nửa đường, bọn chúng pháo vào đoàn người khổ sở đang chạy lánh nạn đó. Cuộc đào thoát bất thành.
Đòan người chay nạn đành phải trở lui với nhiều người chết, nhiều người bị thương, gia đình thêm rách nát.
Tội ác của bọn này nhiều không sao kể xiết. Trên đây chĩ là một trong muôn ngàn mà thôi các bạn ơi.
Đúng vậy, vc là bọn dả man, hình người lòng thú. Họ là một lủ ác độc mất hết nhân tính. Trong hoàn cảnh nào họ cũng lộ rỏ cái thú tánh của họ. Như hiện này họ thoải mái đánh đập những người bị họ bắt, hay giam giử tạo ra những cái chết nơi tạm giam. Như cái mà bọn họ gọi là dùng biện pháp nghiệp vụ của công an, họ đánh đập mải để buộc nạn nhân "nhận tội" để ép cung oan ức làm có người bị giam oan cả chục năm. Bây giờ họ đã lên chức rồi leo lẻo chối, em chả, em chả ép cung....
ReplyDeleteĐúng là đồ chó đẻ.