“Lào Cai, Sapa, Đồng Đăng, Lạng Sơn… bị phá tan hoang. Tại Cao
Bằng, quân Trung Quốc phá sạch sẽ từng ngôi nhà, từng công trình, ốp mìn
cho nổ tung từng cột điện. Nếu như, ở Bát Xát, Lao Cai, hàng trăm phụ
nữ trẻ em bị hãm hiếp, bị giết một cách dã man ngay trong ngày đầu tiên
quân Trung Quốc tiến sang. Thì, tại thôn Tổng Chúp, xã Hưng Đạo, huyện
Hòa An, Cao Bằng, trong ngày 9-3, trước khi rút lui, quân Trung Quốc đã
giết 43 người, gồm 21 phụ nữ, 20 trẻ em, trong đó có 7 phụ nữ đang mang
thai. Tất cả đều bị giết bằng dao như Pol Pốt. Mười người bị ném xuống
giếng, hơn 30 người khác, xác bị chặt ra nhiều khúc, vứt hai bên bờ
suối.”
Phần trên là một trích đoạn trong bài viết tựa đề “Biên Giới Tháng
Hai” (1979-2009) của nhà báo Huy Đức đăng trên báo Sài Gòn Tiếp Thị ngày
9/2/2009. Chỉ nội buổi sáng hôm đó bài báo này của Huy Đức đã bị rút
xuống. Bài “Biên giới tháng hai” tuy không dài, nhưng đã ghi lại nhiều
chi tiết sống động về cường độ của cuộc chiến tranh biên giới phiá bắc
năm 1979 và tinh thần chiến đấu dũng mãnh của quân đội Việt Nam. Trích
đoạn ngắn nêu trên tuy cô đọng nhưng nêu bật lên sự tàn bạo của quân đội
Trung Quốc trên đất nước Việt Nam. Bên cạnh đó, sự kiện bài báo của Huy
Đức bị rút xuống chỉ sau vài tiếng đồng hồ xuất hiện cũng cho thấy thái
độ của nhà cầm quyền CSVN đối với xương máu của hàng chục nghìn chiến
sĩ và đồng bào Việt Nam trong cuộc chiến bảo vệ tổ quốc này, một thái độ
mà sau này càng được tô đậm thêm bằng tính chất “hèn với giặc, ác với
dân” của nhà cầm quyền Hà Nội.
Trong những năm vừa qua, ngày càng có nhiều bài viết về cuộc chiến
tranh biên giới phía bắc 34 năm trước của những nhà nghiên cứu cũng như
của các nhân chứng trực tiếp hoặc đã từng tham dự cuộc chiến đó. Vì vậy,
bài viết này chỉ ghi lại một số những điểm nổi bật đáng chú ý liên quan
đến trận chiến nhưng ít thấy được trình bày trong các bài viết liên
quan.
1/ Bối cảnh và nguyên nhân:
Sau khi chiếm trọn miền nam năm 1975, có thể nói là CSVN đã bước lên
“đỉnh cao” của chiến thắng. Từ đó tư thế của Hà Nội cũng được nâng cao
lên rất nhiều so với thời gian trước, qua sự mở rộng bang giao với hàng
chục quốc gia và trở thành thành viên của các tổ chức quốc tế thay chỗ
cho vị trí của Việt Nam Cộng Hoà trước năm 1975. Thế nhưng, để có được
những chiến thắng quân sự mà cho đến nay đảng CSVN vẫn coi như là tiền
đề cho sự nắm quyền tất yếu của họ, thì những chi viện khổng lồ của
Trung Quốc cho Hà Nội trong cả hai cuộc chiến trước đó lại là yếu tố vô
cùng quan trọng. Nếu không được sự chi viện này thì có phần chắc là CSVN
sẽ chẳng đạt được một chiến thắng nào mà họ vẫn thường khoe.
Trong nghiên cứu về lịch sử Việt Nam từ năm 1945 đến 1975, ở phần đề
cập đến sự chia việc của Trung Quốc, giáo sư Lê Xuân Khoa đã nhận định
rằng: (Trong cuộc chiến chống Pháp) “Trung Quốc đã nhận lấy phần công
lao lớn nhất. Dù có duy trì được thanh danh về vai trò chủ động trong
cuộc chiến, đảng Cộng sản Việt Nam vẫn phải mang một món nợ lớn đối với
đảng Cộng sản Trung Quốc, do đó vô hình trung đã tự đặt mình và cả dân
tộc vào quĩ đạo của Bắc Kinh. Món nợ đối với Trung Quốc còn to lớn hơn
nữa trong cuộc chiến 1955-1975. Quan hệ giữa Hà Nội và Bắc Kinh trở nên
phức tạp và khó khăn khi đảng Cộng sản Việt Nam bị mắc kẹt giữa cuộc
tranh chấp Liên Xô-Trung Quốc vào những năm cuối 1960 và đầu 1970”.....
“Nhưng đến năm 1971 thì Bắc Kinh lại xoay chiều đi đêm với Mỹ. Khi Mao
Trạch Đông chính thức đón chào Tổng thống Mỹ Nixon năm 1972 thì quan hệ
Việt-Trung bắt đầu rạn nứt trầm trọng và tan vỡ năm 1975.”
Cùng với món nợ TQ kể trên, sau năm 1975 tình hình thế giới, kể cả
hai phía tự do và cộng sản, cũng có nhiều thay đổi khác. Với tâm lý kiêu
ngạo sau chiến thắng, CSVN lúc đó đã không bắt kịp được những thay đổi
trong các nhận thức mang tính cách chiến lược của những cường quốc có
nhiều ảnh hưởng đến Việt Nam, dù rằng họ nhận biết được sự phức tạp
trong bối cảnh đó. Kế hoạch “Liên Bang Đông Dương” thách đố tham vọng
của TQ trong vùng, vụ “nạn kiều” (sự phân biệt đối xử đối với Hoa Kiều ở
VN) được coi là những nguyên nhân gián tiếp của cuộc chiến năm 1979.
Trong khi đó, việc Việt Nam ký “Hiệp ước hữu nghị và hợp tác toàn diện”
với Liên Xô vào cuối tháng 11 năm1978 được Bắc Kinh xem như là một hành
vi thù nghịch của Việt Nam nằm trong mưu toan bao vây Trung Quốc của
Liên Bang Sô Viết. Bắc Kinh đã gán nhãn hiệu cho Việt Nam là “tiểu bá
quyền” và Liên Xô là “đại bá quyền”. Rồi sau đó, khi TQ đang ủng hộ và
khuyến khích các cuộc tấn công VN của “người anh em xã hội chủ nghĩa”
Kampuchia dọc biên giới tây nam của Việt Nam, thì tháng 12 năm 1978, VN
tràn quân sang Cam Bốt đuổi lực lượng Polpot ra khỏi Nam Vang, khiến TQ
bị mất mặt. Hai điều này được coi là nguyên nhân trực tiếp khiến CSTQ
động binh để “dạy VN một bài học” về sự “vô ơn bạc nghĩa” của CSVN.
2/ Những dấu hiệu và chuẩn bị chiến tranh.
Những sự kiện liên quan đến cuộc chiến biên giới phía bắc được Huy
Đức ghi lại trong “Bên Thắng Cuộc” cho thấy phía Việt Nam đã hoàn toàn
bị bất ngờ về trận tấn công này. Trong bài viết mới đây, một blogger đã
thuật lại chuyện ngày 16/2/1979 (trước hôm cuộc chiến mở màn 1 ngày) một
đại tá Quân đội NDVN đã nói chuyện với một đơn vị quân đội ở Lạng Sơn
rằng “có cho kẹo TQ cũng không dám đánh VN”. Việc đưa quân sang
Kampuchia cũng như cho một thành phần quân đội giải ngũ về làm kinh tế
quả thực đã khiến VN bị bất ngờ trước cuộc tấn công của TQ. Sự bất ngờ
cũng có thể là về mức độ tham chiến quá to lớn của TQ. Tuy bất ngờ,
nhưng trong năm trước đó cả TQ lẫn VN đều đã có một số phối trí lực
lượng và hoạt động trực tiếp hoặc gián tiếp liên quan đến chiến dịch
biên giới.
Về ngoại giao, sau năm 1975 thái độ thù nghịch của Bắc Kinh đối với
Hà Nội ngày càng gia tăng. Tháng 6 năm 1978, Bắc Kinh thông báo việc
đóng cửa các tòa lãnh sự Việt Nam tại Quảng Châu, Nam Ninh và Côn Minh.
Đến tháng 11/1978 thì TQ cắt đứt các tuyến đường xe hỏa giữa Trung Quốc
và Việt Nam.
Về quân sự, theo các tài liệu của Hoa Kỳ thì vào tháng 7/1978, sư
đoàn 3 của Việt Nam đã được điều động đến Lạng Sơn. Một tháng sau, sư
đoàn vận tải 571 cũng bắt đầu chuyển vận tiếp liệu, vũ khí, đạn dược,
quân trang, quân dụng v.v.. cho quân khu I và II. Những hoạt động tiếp
liệu này liên tục trong suốt những tháng còn lại của năm 1978. Nhiều cứ
điểm phòng không của VN được thành lập ở những nơi quan trọng dọc biên
giới. Thanh niên trong vùng biên giới được huấn luyện cơ bản quân sự.
Ở Cao Bằng, đầu tháng 2/1979, Sư Đoàn 346 và 311 được điều động đến
khu vực này để kết hợp phòng thủ với với các Trung Đoàn 567 và 852 đã có
sẵn tại chỗ. Vào cuối năm 1978 (hoặc mấy tuần lễ đầu năm 1979) Sư Đoàn
316A và Trung Đoàn 254 được đưa đến khu vực Lào Cai để kết hợp với Sư
Đoàn 345.
Về phía Trung Quốc, từ tháng 10/1978 đến đầu tháng 2/1979, nhiều đại
đơn vị quân đội TQ thuộc các quân khu Côn Minh, Quảng Châu, Thành Đô đã
được điều động đến biên giới Việt Nam. Thậm chí quân đoàn 20 của quân
khu Vũ Hán, cách biên giới 1200 km, cũng được điều về mặt trận biên giới
VN.
Phía TQ đã cố gắng che giấu những cuộc chuyển quân này. Các cuộc
chuyển quân đều được thực hiện vào ban đêm. Ban ngày binh sĩ được nghỉ
ngơi ở những khu vực đã được ngụy trang kỹ lưỡng. Lệnh giới nghiêm cũng
được áp dụng tại các điạ phương dọc đường chuyển quân.
Song song với các cuộc điều quân vừa kể, từ tháng 10/1978 cho đến
ngày 15/2/1979, TQ liên tục tung ra hàng loạt những hoạt động dò thám
các đơn vị quân đội VN, vừa để thu lượm tin tức tình báo, vừa để đánh
lạc hướng sự chú ý trong các hoạt động quân sự của TQ.
Ngược lại, đơn Vị 352 của Trung Quốc cũng ghi nhận nhiều hoạt động
xâm nhập của phía Việt Nam. Theo những ghi nhận này thì Việt Nam đã thực
hiện các cuộc đột kích bằng các nhóm binh sĩ nhỏ, trà trộn vào dân
chúng địa phương, tìm cách thu thập tin tức hay quấy rối các hoạt động
của quân Trung Quốc. Đôi khi cũng phá hoại các đồn chỉ huy và các căn cứ
tiếp liệu. Nhưng với các hoạt động này, phía lãnh đạo VN vẫn không tin
TQ sẽ mở cuộc đánh lớn.
3/ Tương quan lực lượng
Vào sáng ngày 17 tháng 2, 1979, khi cuộc tấn công của TQ bắt đầu,
phía Việt Nam có khoảng 15 trung đoàn chiến đấu thuộc 5 sư đoàn quân
chính quy, trải rộng trên các mặt trận Lào Cai, Cao Bằng, và Lạng Sơn.
Hỗ trợ cho lực lượng vừa kể là dân quân và một số đơn vị biên phòng.
Tổng số các lực lượng phòng thủ của VN ước lượng khoảng 50,000 người.
Để tấn công lực lượng vừa kể của VN, phía TQ có hơn 100 trung đoàn
chiến đấu với tổng cộng khoảng 450,000 quân. Tương quan lực lượng giữa
hai bên ít nhất là sáu trên một. Một số nơi tỷ lệ này cao hơn nhiều. Tại
khu vực quanh Lạng Sơn, cán cân lực lượng ít nhất là mười trên một,
nghiêng về phía Trung Quốc.
Ba ngày trước khi TQ tuyên bố rút quân, ngày 2/3 phía VN thành lập
Quân Đoàn 5 trong Quân Khu I, gồm các Sư Đoàn 337, 338, 327, và 347 và
các đơn vị yểm trợ có sẵn hoặc ở gần Lạng Sơn cho tuyến phòng thủ Sông
Cầu. Một tuyến phòng thủ tương tự như tuyến sông Như Nguyệt thời nhà Lý
thế kỷ 11. Cho đến tháng 7/1979, VN đã tiếp tục tái cấu trúc quân đội,
thiết lập hay di chuyển 7 quân đoàn đến chiến trường biên giới.
Về không quân, để chuẩn bị cho chiến dịch biên giới, không quân TQ đã
nâng cấp, tái phối trí các đơn vị không quân và phòng không ở quân khu
Côn Minh và Quảng Châu. Có khoảng từ 800 đến 1000 máy bay và 20 ngàn
binh sĩ không quân đã được điều động đến hai quân khu này. Lực lượng
không quân TQ đáng kể là 80 chiến đấu cơ Mig 21, số còn lại là loại
chiến đấu cơ Mig 17, Mig 19 cũ kỹ và các loại phi cơ khác. Trong khi đó
phía VN có khoảng 70 Mig 21. Tuy có số lượng áp đảo nhưng không quân TQ
không đóng vai trò nào đáng kể trong trận chiến ngoài việc tiếp liệu và
chuyển vận. Có lẽ TQ cũng tự nhận biết về khả năng kém cỏi của các phi
công TQ so với phi công VN. Bài học không chiến trong trận eo biển Kim
Môn, Mã Tổ với Đài Loan vào đầu thập niên 60 đáng để họ ghi nhớ. Cứ một
chiến đấu cơ Đài Loan đổi lấy 3 phi cơ TQ cùng thế hệ. Ngoài ra, trong
thập niên 70, cả thế giới đều biết lực lượng phòng không dày đặc ở bắc
Việt, đây hẳn là điều khiến TQ không dám dùng đến không quân tấn công
trong trận chiến.
Cũng như không quân, hải quân TQ chuẩn bị tinh thần bằng những đợt
học tập chính trị và một số cuộc diễn tập. Tuy nhiên, hải đội 217 gặp
nhiều trở ngại kỹ thuật từ trên cơ xưởng xuống đến các chiến hạm, thậm
chí thuỷ thủ còn bị say sóng.... Với kết quả yếu kém trong diễn tập,
chẳng hạn như chỉ có 20 phần trăm các đạn hải pháo của tàu mang số hiệu
48 bắn trúng mục tiêu; cũng như khả năng thông tin liên lạc tồi tệ trên
biển (khiến đội hình bị rối loạn); cuối cùng, thay vì là lực lượng tấn
công, hải quân TQ quay về phòng thủ trên bờ. Một yếu tố khác có thể ảnh
hưởng đến hoạt động của hải quân TQ là họ lo ngại đụng độ với hạm đội
Liên Xô. Ngày 21/2/1979, Hạm Đội Thái Bình Dương của Sô Viết, đặt căn cứ
tại Vladivostok, đã đưa một tuần dương hạm và một khu trục hạm trang bị
hỏa tiễn xuống biển Đông của VN.
Nếu lực lượng hải quân của TQ vượt trội về hoả lực lẫn kỹ thuật, có
lẽ TQ đã tính đến chuyện đổ bộ ở Thanh Hoá để chiếm lĩnh và chia cắt VN,
ngăn chặn VN chuyển quân từ miền nam ra, đồng thời tạo gọng kìm từ phía
sau xiết chặt và tiêu diệt lực lượng VN ở miền bắc chỉ bằng khoảng 1/10
lực lượng quân TQ.
4/ Tổng quát về ý đồ và chiến trận
Như đã đề cập trong phần tương quan lực lượng ở trên, trong cuộc
chiến tranh biên giới năm 1979 TQ đã dùng đến một lực lượng khổng lồ gộp
lại của từ 9 đến 10 quân đoàn để đè bẹp một lực lượng khoảng 5 sư đoàn
của VN trong một chiến dịch “tốc chiến tốc thắng”, nhưng trận chiến đã
diễn ra khác xa với ý định của Trung Quốc.
Sáng ngày 17/2/1979, mặc dù các cuộc tấn công của TQ diễn ra trên cả
biên giới 6 tỉnh phía bắc của VN, nhưng chủ yếu là ở 3 mặt trận Lạng
Sơn, Cao Bằng và Lào Cai. Ngoài 3 mặt trận này, TQ đã tấn công ít nhất
là 39 địa điểm trên dọc biên giới dài 1281 cây số. Tuy nhiên thường chỉ
là những cuộc tấn công ở cấp đại đội; ngoại trừ ở mặt trận Quảng Ninh,
có lẽ trong chiến thuật nghi binh để phân tán lực lượng VN, TQ đã dùng
đến cấp trung đoàn liên tục tấn công bằng chiến thuật “tiền pháo hậu
xung” (pháo kích phủ đầu gây thiệt hại nặng cho đối thủ rồi xung phong
chiếm lĩnh mục tiêu) nhưng tất cả đều bị thất bại vì bị trúng mìn bẫy và
sự kháng cự mãnh liệt của các đơn vị VN nhỏ bé hơn nhiều. Trong những
loan báo “thắng trận” của TQ sau đó, một số địa danh chiến trận được
Trung Quốc đề cập đến, nhưng không hề có một địa danh nào ở Quảng Ninh.
Ở 3 mặt trận chính là Lạng Sơn, Cao Bằng và Lào Cai, TQ đã dùng đến
những lực lượng lớn hơn VN từ 7 đến 10 lần để tấn công. Hiển nhiên là TQ
muốn “tốc chiến tốc thắng” để đúng với mục tiêu “dạy VN một bài học”.
Tuy nhiên ý định này còn mang những ý nghĩa quan trọng khác.
Ở mặt trận Lạng Sơn, TQ đã dùng 9 sư đoàn bộ binh thuộc 3 quân đoàn 43, 54, 55 để tấn công 1 sư đoàn duy nhất,
là sư đoàn 3 của VN, đã đào hào chiến đấu xung quanh Lạng Sơn. Với lực
lượng này sư đoàn 3 VN đã cầm chân lực lượng TQ cho đến ngày 5/3, TQ
chiếm được đồi 413 ở hướng tây nam thành phố thì trận đánh Lạng Sơn mới
kết thúc. Đó cũng là ngày TQ loan báo việc rút quân.
Chỉ riêng ở chiến trường Lạng Sơn là có các đơn vị mới được điều động
đến để cứu ứng. Các Sư Đoàn 377, 337, và 338 của phòng tuyến Sông Cầu
sau cùng đã được tung ra để chiến đấu từ ngày 2/3. Tuy đã hơi trễ nhưng
cũng góp phần trong việc truy kích quân TQ rút lui.
Tại mặt trận Cao Bằng, quân số tham dự của TQ lên đến 200 ngàn người,
thành phần chính thuộc các quân đoàn 41, 42 (quân khu Quảng Châu), quân
đoàn 12 và 20 (quân khu Nam Kinh), và quân đoàn 50 (quân khu Thành Đô).
Về phía Việt Nam có các trung đoàn 677, 246, 852 của sư đoàn 436. Thêm
vào đó là trung đoàn 481 (có lẽ là lực lượng trừ bị của sư đoàn 436).
Cao Bằng bị mất ngày 25 tháng 2. Trung Quốc tuyên bố đã tiêu diệt các
Trung Đoàn 677 và 681 (có lẽ là 481) thuộc Sư Đoàn 346 của Việt Nam, và
ngày hôm sau cũng tuyên bố đã hủy diệt tàn quân của Trung Đoàn 246.
Trong một tuần chiến đấu, lực lượng một sư đoàn VN (kể cả các đơn vị hỗ
trợ, tổng cộng chỉ khoảng từ 10 đến 15 ngàn người) đã cầm chân 200 ngàn
quân tấn công TQ. Tuy nhiên, 2 ngày sau đó và cho đến những ngày đầu
tháng 3, các lực lượng VN vẫn liên tục tấn công giành giựt phi trường
Thất Khê, phản công tại Quảng Uyên và Trà Lĩnh. Nếu sư đoàn 346 đã bị
tiêu diệt như TQ tuyên bố thì lực lượng nào đã tấn công phía sau TQ như
vừa kể?
Ở Mặt Trận Lào Cai, lực lượng của TQ gồm 3 quân đoàn, là quân đoàn 11
và 13 (quân khu Côn Minh), quân đoàn 14 (quân khu Thành Đô). Tổng cộng
quân số khoảng 125 ngàn người. Về phía VN có 6 trung đoàn thuộc sư đoàn
316 và 345 với quân số khoảng 20 ngàn người. Sư đoàn 316 của VN cầm cự
với quân đoàn 13 của TQ, phải hai ngày sau TQ mới chiếm được Lào Cai
nhưng vẫn phải đương đầu với các cuộc chạm súng lẻ tẻ xung quanh thị
trấn. Còn sư đoàn 345 VN phải cầm cự với hai quân đoàn 11 và 14 của TQ.
Tuy vậy, sau 5 ngày giao tranh phía TQ chỉ tiến thêm được khoảng 2 cây
số trong lãnh thổ VN. Cuộc chiến giữa sư đoàn 316 VN và quân đoàn 13 của
TQ tiếp diễn cho đến ngày 5/3.
5/ Kết quả
Như đã đề cập ở trên về ý định “tốc chiến tốc thắng” của TQ không chỉ
mang tính cách dùng quân sự “dạy cho VN một bài học”, mà còn mang một ý
nghĩa quan trọng khác. Vị trí của của Lạng Sơn và Lào Cai nói lên ý
nghĩa này. Lạng Sơn cách Hà Nội khoảng 150 cây số, có đường hoả xa, có
quốc lộ 1A là xa lộ tốt nhất của VN nối Lạng Sơn với Hà Nội. Tương tự,
Lào Cai cách Hà Nội 295 cây số và là một đầu mối giao thông đến Hà Nội
bằng đường hỏa xa, đường bộ và đường sông. Do đó chiếm được hoặc là Lạng
Sơn, hoặc là Lào Cai cũng đều là chiếm được cửa ngõ đi đến Hà Nội và
khống chế vùng châu thổ sông Hồng. Việc TQ tập trung lực lượng lớn gấp
nhiều lần để dự định tấn công dứt điểm cho thấy ý nghĩa hệ trọng này.
Hẳn nhiên là phía VN cũng nhận ra như vậy nên đã lập phòng tuyến Sông
Cầu như đã đề cập ở trên.
Tuy về lý thuyết thì cuộc chiến biên giới phía bắc đã chấm dứt vào
tháng 3/1979, nhưng trên thực tế thì những trận đánh lẻ tẻ, giằng dai ở
biên giới vẫn xẩy ra trong suốt một thập niên sau đó. Đặc biệt là trận
chiến giành giật Núi Đất (Lão Sơn) vào năm 1984, một điểm cao chiến lược
và được coi là vùng có nhiều tài nguyên khoáng sản. Con số thương vong
về phía VN lên đến gần 4 ngàn người. Cuối cùng cao điểm này bị TQ chiếm.
Biên giới tại đó được dời về phía nam khoảng 5 cây số. Ngoài ra, trong
quyển “Sự thực về quan hệ VN-TQ trong 30 năm qua” được CSVN phát hành
vào tháng 10/1979 có phần đề cập đến 15 địa điểm của VN gần biên giới bị
TQ lấn chiếm. Tuy nhiên, từ khi CSVN khẩn nài TQ cho trở lại vai trò
đàn em vào đầu thập niên 1990 thì các vùng đất đai bị lấn chiếm này
không còn được nhắc đến nữa.
6/ Những hệ luỵ:
Sau cuộc chiến, hiến pháp năm 1980 của VN có thêm điều khẳng định
“Trung Quốc là kẻ thù”. Nhưng chỉ 8 năm sau, khi TQ trở thành cái phao
mà CSVN mong được bám vào trong lúc gần chết đuối, thì Hà Nội bắt đầu
tìm cách tẩy xoá điều này trong hiến pháp và hầu hết các chứng tích dữ
kiện lịch sử. Cũng năm đó, các chiến sĩ trong trận Trường Sa đã bị Bộ
Chính Trị đảng CSVN để mặc nhiên trở thành những “bia tập bắn” cho lính
TQ thẳng tay tàn sát. Bắc Kinh tiếp tục tung ra đoạn phim tàn sát này
trên mạng Internet cho cả thế giới xem. Kể từ đầu thập niên 1990, đặc
biệt sau hội nghị Thành Đô mà lãnh đạo CSVN xin thần phục Bắc Kinh trở
lại, cuộc chiến năm 1979 đã trở thành một chủ đề cấm kị mà đảng và nhà
nước CSVN không chỉ cấm người dân nhắc đến mà còn xóa luôn trong sách
giáo khoa và quân sử. Những từ ngữ "nước lạ", "tàu lạ", "quân nước
ngoài",... cũng bắt đầu xuất hiện. Cuốn sách “Những sự kiện lịch sử Việt
Nam (từ 1945-2010) do hai tác giả Minh An và Bình An biên soạn, NXB
Thanh Niên ấn hành quí 4-2010, trong phần tháng 2, 3/1979 không có có
một chữ nào nhắc đến cuộc chiến bảo vệ tổ quốc tháng 2/1979.
Với việc giới lãnh đạo CSVN tiếp tục giấu bặt các tấm bản đồ đi kèm
với Hiệp Định Biên Giới Việt Trung suốt từ năm 1999 đến nay, phần lớn
công luận tin rằng họ đã chính thức nhượng hẳn các vùng bị lấn chiếm
suốt thập niên 1979-1989 cho Bắc Kinh.
Sang thế kỷ 21, với 4 tốt, 16 chữ vàng được TQ ban cho, thì ngành
ngoại giao CSVN bỗng nhiên có nhiều quan chức không mệt mỏi bênh vực cho
quan điểm bành trướng và xâm lăng của TQ. Nhiều vùng đất, vùng biển của
VN đã hàng ngàn năm bỗng dưng trở thành “vùng tranh chấp” với TQ để
được thương thảo phân chia lại. Phần nào thuộc TQ thì TQ giữ, phần nào
của VN thì cả 2 nước “khai thác chung”. Thứ trưởng ngoại giao CSVN khẳng
định Ải Nam Quan chưa bao giờ là đất Việt Nam.
Và không chỉ cuộc chiến 1979 biến mất trong sử sách, Bộ Giáo Dục Đào
Tạo còn sửa các sách giáo khoa để học sinh không còn biết tổ tiên Việt
Nam đã chống lại quân xâm lược nào suốt 5000 năm trước.
Luật pháp VN có thêm luật bất thành văn nhưng ngày càng được nghiêm
túc áp dụng. Đó là bất cứ người Việt nào mở miệng phản đối TQ xâm lược
hoặc lên tiếng đòi bảo vệ chủ quyền VN đều là những kẻ đang “phạm tội”,
và phải bị trấn áp, trừng phạt.
Nhưng nhẫn tâm hơn cả, tại các tỉnh phía Bắc, nơi xảy ra cuộc chiến,
các nghĩa trang tử sĩ hy sinh bảo vệ tổ quốc đều đìu hiu hoang vắng.
Những nấm mồ tử sĩ đều hương tàn khói lạnh, không ai chăm sóc. Những tấm
bia ghi lại lý do của sự hy sinh cao cả của họ đều bị đập phá, đặc biệt
những tấm có ghi dòng chữ “quân Trung Quốc xâm lược”. Trong khi đó, các
quan chức Việt dọc biên giới được lệnh kéo từng đoàn sang bên kia biên
giới hàng năm với các vòng hoa mang băng chữ “Đời đời nhớ ơn liệt sĩ
TQ”. Và đến tận hôm nay, các khẩu hiệu phải nhớ ơn TQ tương tự cũng được
các cán bộ tuyên giáo nhắc nhở trong những buổi giảng dậy cho đảng viên
các cấp.
Cứ tạm để qua bên khía cạnh phản bội đất nước và chỉ xét về cách đối
xử của lãnh đạo đảng CSVN đối với quân đội, người ta đã đủ kinh ngạc về
những kẻ cho đập phá cả mồ mả và đang xóa tên những chiến sĩ đã hy sinh
khỏi sử sách, lại nhất định bắt hiến pháp mới phải tiếp tục ghi rõ "quân
đội phải tuyệt đối trung thành với đảng CSVN"!
No comments:
Post a Comment