Trong khi mọi người vui vẻ đón Xuân về thì các Thương Phế Binh của cả
hai miền Bắc và Nam, những người đã hy sinh một phần thân thể cho cuộc
chiến Việt Nam sẽ ăn Tết ra sao?
Thương Phế Binh VNCH
Xuân đến với tất cả mọi người, dù có háo hức đón chào hay hững hờ chờ
đợi, những ngày Tết dù muốn, dù không cũng đến gõ cửa mọi nhà để báo
một năm lại sắp sửa bắt đầu, mặc những vui buồn, lo âu toan tính của mọi
người trước thềm năm mới.
Phố phường Sài Gòn Hà Nội đã thay áo để mừng Xuân Quý Tỵ. Phố Hoa, Xe
Hoa, Đường Hoa…ồn ào náo nhiệt báo Xuân về. Những cửa hàng rực rỡ đèn
hoa để níu kéo cái nhìn của khách qua đường, thức ăn, quà cáp lộng lẫy,
trưng bày hấp dẫn, những của ngon, món hiếm chen nhau trong các cửa hàng
mời gọi. Tết Nguyên Đán là một cột mốc quan trọng đánh dấu một trang
mới cho dòng sống, mọi người cực nhọc cả năm hầu như chỉ để có thể mua
sắm cho đầy đủ lễ nghi trong 3 ngày Tết. Bên cạnh cái ồn ào náo nhiệt
ấy, bên cạnh những phố hoa rực sáng ấy, vẫn âm thầm những gian nhà thấp,
trong đó có những gia đình lặng lẽ nhìn mùa Xuân đi qua, hững hờ đón
Tết như một người khách lạ qua đường.
Không có Tết cho người Thương Phế Binh VNCH tên Nguyễn Trọng Đạt, hai
cánh tay đã để lại trên chiến trường Bình Long, mùa hè đỏ lửa của năm
1972, gãy xương quay xanh, thủy tinh thể mắt đục gần như mù, tiểu đường,
cao huyết áp….chừng ấy bệnh tật đã làm cho người cựu Tiểu đoàn phó tiểu
đoàn truyền tin, binh chủng nhảy dù không còn nghĩ đến Tết :
“Mất hết cả hai bàn tay rồi, không còn khả năng lao động kiếm sống
hàng ngày thì làm sao mà có được nhu cầu Tết cho cảnh già, cảnh nghèo
như tôi chị ơi !! Nội cái ăn cơm hàng ngày cũng là quá khó khăn rồi,
không có gì để ăn Tết đâu chị ơi, nói thật như vậy !"
Những ngày cận Tết, cơn bão giá là nỗi hãi hùng cho những mảnh đời
khốn khó, với hơn 100.000 ngàn đồng cho 1 cân thịt lợn, 150.000 1 ký
thịt gà và gần 300.000 đồng cho 1 ký thịt bò thì bữa cơm với đầy đủ
hương vị Tết chỉ là giấc mơ xa vời cho gia đình của Thương Phế Binh VNCH
Phạm Ngọc Linh, 1 vợ ba con. Bị thương tháng 3 năm 1975 ở Tam Kỳ, mới
61 tuổi mà ông già đeo đét như cành củi khô, người cựu Thiếu Úy Địa
Phương Quân tâm sự:
“Hàng năm, mình không có tiền nên chi cũng chẳng biết làm gì hết.
Một ít con cá cho con ăn 3 ngày Tết, bánh kẹo…Còn chuyện mua sắm áo quần
thì mình không nghĩ tới vì số tiền nó lớn quá. Không có tiền thì mình
không có khả năng để mua sắm !"
Những chiếc áo mới và phong bì lì xì đỏ thắm mà đứa trẻ con nào cũng
chờ đợi trong mấy ngày Tết cũng chỉ là niềm mơ ước vô vọng, lời cầu xin
cho năm mới của ông chỉ là miếng bánh tét trong “mâm cỗ” đầu năm cho con
mình được chút hương vị Tết:
“Đứa con gái út học lớp 11 hiện nay đòi sắm sửa áo quần, mua sắm
đồ Tết, sách vở cho nó, nộp tiền học cuối năm. Cầu mong làm sao Tết nhứt
có tiền để mua sắm bánh tét cho con ăn ngày Tết. Cuộc sống rất là khó
khăn.”
Thương Phế Binh Bộ Đội CSVN
Nếu cuộc sống của các Thương phế binh VNCH là một bức tranh điêu tàn, thì gia cảnh của những Thương Phế Binh Bộ Đội cũng chẳng sáng sủa gì hơn trong những ngày cận Tết. Ông Huỳnh Thanh Núi, từng là Chính ủy Trung đoàn của Sư đoàn 4, bị thương tại chiến trường Kam-Pu-Chia năm 1979, sau 18 năm phục vụ trong quân đội, tài sản của ông bây giờ chỉ là một mảnh nhà tơi tả:
“Hoàn cảnh rất là khó khăn, nhà bây giờ thì dột, tiền sửa nhà thì
không có. Chủ yếu là chữa bệnh cho con cháu chứ con ăn uống thì hạn chế
lắm. Muốn sắm sửa thì phải có tiền, gia đình chủ yếu nuôi con gà, con
vịt là để cho các cháu ăn Tết thôi chị ạ.”
Với 40 mảnh đạn còn mang theo từ chiến trường Kam-Pu-Chia, liệt một
chân, một tay, đã 3 năm nay gia đình Thương Phế Binh Hoàng Xuân Long
không còn biết Tết là gì, ông chia sẻ:
“Hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, Tết nhất cũng chẳng có gì cả,
chỉ đi đến nhà bà con chơi. Tôi ăn uống bình thường thôi, không dám nghĩ
đến ngày Tết. Đã 3 năm nay rồi, hầu như tôi chả có Tết.”
Với chính sách giúp đỡ cho người có công, người nghèo, bà Bộ trưởng
Bộ Lao động Thương binh Xã hội Phạm thị Hải Chuyền cho biết trong chương
trình “Dân hỏi Bộ trưởng trả lời” là : “Dù năm nay kinh tế khó khăn,
ngân sách eo hẹp. Đảng và nhà nuớc vẫn có ngân sách hỗ trợ, có phần cao
hơn năm ngoái. Năm ngoái là 390 tỉ đồng, năm nay ngân sách được tăng
lên 393 tỉ 500 ngìn đồng. Tính ra mỗi đối tượng được 200 hoặc 400 nghìn
đồng”.
Gia đình Thương Phế Binh Huỳnh Thanh Núi được lãnh 1 triệu đồng một
tháng, trong gia đình lại có 3 người là nạn nhân chất độc màu da cam nên
hàng năm gia đình ông được thêm 200 ngàn để ăn Tết, tuy nhiên năm nay
ông cho biết là vẫn chưa nhận được phần trợ cấp từ nhà nước:
“Mỗi tháng lãnh được 1 triệu đồng để chi cho ăn uống bình thường
thôi, gia đình tôi khó khăn lắm. Tôi có vợ và 4 con, trong đó có 2 con
ảnh hưởng chất độc màu da cam và bản thân tôi cũng ảnh hưởng chất độc
màu da cam. Hàng năm nhà nước cho thương binh, chất độc da cam mội người
200 ngàn ăn Tết. Năm nay thì chưa thấy thông báo gì cả.”
Cũng trong chế độ dành cho Thương Phế Binh đã phục vụ trong Quận đội
Nhân Nhân. Gia đình ông Huỳnh Xuân Long cũng được một số trợ cấp là 4
triệu 8 để sống, ông cho biết:
“Nói thật với chị là cũng được hưởng lương, mỗi tháng cả lương vợ
phục vụ là 4 triệu 8, gần 5 triệu. Phần vợ là 1 triệu tư để lo cơm nước,
giặt giũ nói chung là hỗ trợ đi lại, một chân tôi bị liệt nên đi lại
rất là vất vả. Chính phủ năm nào cũng cho thêm được 1 triệu, tính ra
tiền đô là 50 đô.”
Tuy nhiên, để được hưởng tất cả những quy chế đó không phải là một điều đơn giản, ông Long cho biết tiếp:
“Nhưng trong nước thì chế độ chính sách bảo hiểm thì rất là vất
vả, họ nói 1 đằng mà họ làm 1 nẻo. Họ cho mình 10 thì mình phải đút lót
cho họ 5-7. Khó khăn lắm, cho nên mình có bệnh thì mình phải tự đi chữa
thôi.”
Đó là quy chế mà bộ Lao động và Thương Binh Xã hội dành cho những
quân nhân của “ Bên Thắng Cuộc” , còn những Thương Phế Binh của chế độ
VNCH thì sao ? Cựu Thiếu úy Địa phương quân Phạm Ngọc Linh cho biết, bên
cạnh số tiền ít ỏi nhà nước cấp cho hàng tháng, gia đình 1 vợ 3 con của
ông chỉ còn biết trông đợi vào lòng thương hại của các tổ chức nhân đạo
hải ngoại:
“Chính quyền địa phương cấp cho tôi mỗi tháng 180 ngàn. Vừa qua
ông Hạnh ( Nguyễn Quang Hạnh, hội trưởng hội Bạn Thương Phế Binh VNCH,
gọi tắt là hội Nạng Gỗ -RFA-) giúp cho tôi được 95 euro và tặng học bổng
cho con gái tôi học lớp 11 được 80 đô, tiền Việt Nam là 1 triệu 7. Hiện
gia đình sống cũng chụp giựt, ngày nào kiếm được đồng nào là lo ăn ngày
nấy chứ con cái đi học thì có lúc đủ, có lúc thiếu. Bây giờ sắm sửa áo
quyển sách vợ cho các con thì rất căng.”
Ước nguyện cho năm mới
Đầu năm, ai cũng có một lời chúc cho mọi người và một mong ước cho riêng mình. Riêng Thương Phế Binh Hoàng Xuân Long thì chỉ có một ước nguyện duy nhất dành cho mình và cho mọi người trong năm Quý Tỵ:
“Tôi có một ước nguyện làm sao cho dân Việt Nam sống trong Hoà
Bình, đừng có chiến tranh, đó là điều đầu tiên và có Dân chủ. Riêng
người dân nói thì các quan chức phải biết nghe. Hiện nay các quan chức
làm theo ý của quan chức. Nói thật với chị hiện giờ để mà thay đổi chế
độ nguyện vọng dân thì có nhiều nhưng mà khó lắm chị ạ. Đổ máu rất lớn
thì mới thay đổi được chế độ còn thật sự không như cái chế độ này. Đó,
nguyện vọng của tôi là như thế.”
Xuân về,mọi người hối hả lo sắm Tết, cũng là dịp họ tặng cho nhau
những món quà VIP để thắt chặt mối thân tình hoặc là cơ hội để đặt nền
tảng cho 1 quan hệ mới. Không ai có thì giờ để nghĩ đến những mảng tối
của các thân phận tật nguyền. Bên cạnh những ngậm ngùi ấy, người Thương
Phế Binh tàn phế trên 80 % thân thể Nguyễn Trọng Đạt vẫn bình thản chấp
nhận những nghiệt ngã của thân phận, vẫn tiếp tục làm vui cuộc đời bằng
hàng trăm bài thơ mà ông vẫn thường sáng tác lúc đêm về, những vần thơ
bình dị, lúc vui vẻ hào sảng, lúc đắng cay chua chát . Xin gửi đến quý
thính giả của đài Á Châu Tự Do mấy vần thơ chúc Tết của Thương Phế Binh
Nguyễn Trọng Đạt để kết lại bài phóng sự hôm nay:
“Xuân về không chỉ Việt Nam
Tết đến nhiều nước hân hoan mong chờ
Ngày tết đẹp tựa giấc mơ
Hồn Xuân phơi phới phun thơ cho đời
Quý Tị đem đến mọi người
Gia đình Hạnh phúc đẹp tươi muôn nhà
Tật nguyền tàn phế mình ta
Cuộc đời buồn tủi muốn hoà vui chung
Tai nghe tiếng Tết lùng bùng
Cơm ăn chưa đủ muốn khùng muốn điên
Căm thù đặc biệt đồng tiền
Nhìn đôi tay cụt chạy liền thật xa.”
No comments:
Post a Comment