Trưa 20-3, tàu tuần tra Trung Quốc số
786 rượt đuổi, bắn cháy tàu cá QNg 96382 TS của ngư dân đảo Lý Sơn
(Quảng Ngãi) đang đánh bắt tại ngư trường truyền thống là vùng biển
Hoàng Sa của Việt Nam. Vượt hàng trăm hải lý, ngày 22-3, tàu cá trên, do
ngư dân Bùi Văn Phải làm thuyền trưởng, với bằng chứng cabin tàu cháy
tan hoang, mới về đến cầu cảng Lý Sơn.
9h17 phút sáng 24-3, Báo Tiền Phong
onlines đưa tin (kèm ảnh) vụ việc hết sức nghiêm trọng trên. Vài giờ
sau, bỗng bản tin onlines biến mất, không một lời giải thích(!). Công
luận đành suy đoán 2 khả năng:
1. Tiền Phong nhanh nhảu đoảng, đưa tin không chính xác. Bóc tin không giải thích, thiếu tôn trọng bạn đọc.
2. Đưa tin đúng, nhưng bị lệnh bóc.
Phần lớn nghiêng về khả năng thứ nhất, vì chẳng lẽ đưa tin tố cáo giặc Tàu leo thang tội ác cũng phải được
trên cho lệnh?
Rốt cuộc, tối 25-3, ít phút sau khi VTV1
đưa tin Người phát ngôn Bộ Ngoại giao VN lên tiếng về sự việc trên (nội
dung như Tiền Phong đã loan tin), hàng loạt tờ báo nhất loạt đưa lại
trên onlines và sáng 26-3 – lục tục trên các báo in. Ngay tối 25-3, Tiền
Phong onlines post trở lại bản tin đã đưa.Rõ rồi nhé, không có chuyện Tiền Phong bộp chộp đưa tin không chính xác. Thật buồn, cái điều “chẳng lẽ” lại là sự thật!
Sự việc trên càng làm công luận cho rằng
báo chí phương Tây nói hơn 700 trăm tờ báo VN chỉ có một Tổng Biên tập,
không phải là cường điệu.
Cổ vũ lòng yêu nước, nâng cao cảnh giác
chống ngoại xâm, tố cáo tội ác leo thang mới của giặc Trung Quốc bành
trướng; thông tin nhanh, nhạy, chính xác… là nhiệm và yêu cầu đối với
báo chí mà không cơ quan nào, cá nhân nào có thể phủ nhận, bác bỏ. Rõ
ràng, cung cách chỉ đạo, điều hành báo chí như trên chẳng giúp gì cho
tình hình biển Đông bớt căng thẳng, chẳng giúp nhân dân thêm cảnh giác.
Nó chỉ làm báo chí nhà nước mất nốt chút uy tín nhỏ nhoi còn sót lại
trong lòng công chúng và bạn đọc, Nhà nước thêm mất uy tín với Nhân dân;
và giặc Tàu được thể càng hung dữ.
Xin nhớ cho, đây không phải lần đầu tiên
báo chí nhà nước lâm tình huống dở khóc dở cười tương tự. Vụ đưa tin
nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt qua đời, vụ giặc Tàu lại cắt cáp tàu ta
thăm dò dầu khí, vụ bắt Bầu Kiên… chẳng lẽ không cho Ban Tuyên giáo
trung ương bài học nào sao? Có cần thiết phải “phanh gấp” đối với những
thông tin báo chí dạng như thế? Được gì và mất gì? Thậm chí tai hại đến
mức nào, khi hành xử “vụng về” và “ngớ ngẩn” đến vậy?
Thử hình dung, giả sử một ngày nào đó,
biết tin quân Trung Quốc bất ngờ xâm nhập một vùng nào đó trên đất nước
ta, báo chí có tránh khỏi “lập cập” không?
Blog anh Ba Sàm
No comments:
Post a Comment