Trong
thời gian gần đây liên tiếp xảy ra các hiện tượng từ sách cho trẻ em có
in cờ và nhiều hình ảnh của Trung Quốc, cho đến vụ một siêu thị liên tục
dán cờ Trung Quốc lên trái cây bày bán. Dư luận trong nước rất bất bình
và nhiều người đã đặt câu hỏi, liệu đây là những trùng hợp tình cờ, hay
là có một bàn tay nào đó ở phía sau.
Trao đổi với RFI Việt ngữ, ông Nguyễn Văn Mỹ, giám đốc công ty
dã ngoại Lửa Việt tại Thành phố Hồ Chí Minh đã bày tỏ sự quan ngại về
nguy cơ nô dịch văn hóa Trung Quốc.
RFI : Xin
chào ông Nguyễn Văn Mỹ. Thưa ông, vừa qua liên tiếp có những vụ sách
dành cho trẻ em Việt Nam lại in cờ Trung Quốc, hàng bán trong siêu thị
dán cờ Trung Quốc, ông nghĩ thế nào về hiện tượng này ?
Ông Nguyễn Văn Mỹ : Dư luận trong
nước hết sức bức xúc và bất bình trước những hiện tượng đặt ra rất nhiều
vấn đề mà người dân có thể suy diễn. Liên tiếp những cuốn sách của
nhiều nhà xuất bản bị phát hiện – còn những cuốn chưa bị phát hiện thì
mình chưa biết được, bởi vì tôi thấy cứ vài ngày lại có thêm những thông
tin mới – lãnh vực đó lâu nay chúng ta chưa quan tâm. Ở đây vai trò
quản lý nhà nước cực kỳ kém, chủ yếu là nhờ người dân và báo chí phát
hiện.
Việc cờ Trung Quốc xuất hiện trên sách, từ sách tham khảo, sách tập
đọc và gần đây gần như là sách giáo khoa – sách đọc tiếng Việt của Nhà
xuất bản Giáo dục, lại quên Hoàng Sa, Trường Sa. Hàng loạt sai sót liên
tiếp diễn ra, người dân có thể đặt câu hỏi, đây không phải là ngẫu
nhiên. Bởi vì thứ nhất là nếu nhầm lẫn thì tại sao lại không nhầm lẫn
với nước khác trên thế giới ? Liên Hiệp Quốc có 193 nước, tại sao mình
cứ toàn nhầm lẫn với Trung Quốc không là sao ?
Cái bất bình, thậm chí là phẫn nộ thứ hai, là sự giải thích vòng vo,
loanh quanh, đổ lỗi, không nhận trách nhiệm của những người có trách
nhiệm. Ví dụ như là sách Phát triển trí thông minh cho trẻ của Nhà xuất bản Dân Trí, đây là sách tham khảo. Hoặc là sách Bé làm quen với chữ cái
của Nhà xuất bản Sư Phạm, ở mục đánh vần chữ C và cổng trường em, thì
đều có cờ Trung Quốc. Người ta giải thích rằng cái này là vì mua bản
quyền của Trung Quốc. Dư luận người ta đặt vấn đề là chả lẽ một cuốn
sách tham khảo cho trẻ con chưa vô lớp 1 mà 10.000 giáo sư tiến sĩ Việt
Nam không viết được, lại phải mua hàng Trung Quốc, mà hàng này là « hàng
dạt ». Giáo dục Trung Quốc chưa bao giờ được xem là nền giáo dục tiên
tiến cả.
Sách tham khảo đơn giản như vậy mà lại không thể biên soạn được, phải
nhập. Và cách giải thích hết sức vô trách nhiệm của những người lãnh
đạo, ví dụ như bà Bùi Thị Hương, giám đốc Nhà xuất bản Dân Trí cho rằng
sách này mua bản quyền của nước ngoài, theo chương trình Trung Quốc nên
sách vẽ trường Trung Quốc thì phải để cờ Trung Quốc. Nhưng khi báo chí
chất vấn, như vậy tại sao giới thiệu đây là sách biên soạn theo chương
trình của Bộ Giáo dục Đào tạo, thì bà Hương im lặng không trả lời. Bà ấy
còn biện minh rằng việc treo cờ Trung Quốc chẳng có gì quan trọng, bình
thường thôi, nếu thay cờ Việt Nam là vi phạm hợp đồng.
Tôi cho rằng thái độ như vậy là hết sức thiếu trách nhiệm. Nếu còn
những con người, còn kiểu suy nghĩ của những người lãnh đạo như bà
Hương, thì những chuyện như cờ Trung Quốc còn xuất hiện dài dài. Cái nữa
là trách nhiệm giải quyết của những người cấp trên bà Hương. Họ cũng
trả lời rất là loanh quanh. Thậm chí sách in sai thì Phó giáo sư tiến sĩ
Đinh Ngọc Bảo cho rằng sách lỗi là chuyện bình thường, và Nhà xuất bản
Đại học Sư phạm cho phép 100 trang thì được sai dưới 5 lỗi.
Có cái nước nào mà cho phép như vậy không ? Có nhà xuất bản nào mà kỳ
quái như vậy không ? Đã xuất bản, mà lại sư phạm thì không được phép
lỗi. Lỗi là chuyện bất khả kháng thôi. Ông Bảo, Tổng biên tập Nhà xuất
bản Sư Phạm còn phân trần rằng cô Thu Hà là giáo viên lâu năm, có kinh
nghiệm viết sách, cô chỉ viết phần nội dung thôi còn minh họa thì nhờ
bạn lấy từ trên mạng. Lòi ra một cái việc bậy bạ nữa, tức là nội dung
thì viết tào lao, minh họa thì ăn cắp hình từ trên mạng. Viết sách sư
phạm mà như đi mua rau ! Nhờ cái chuyện lộn xộn đó mình mới biết được
cái quy trình làm sách của Nhà xuất bản Sư Phạm và của ngành giáo dục
hiện nay quá sức là tệ hại.
Ngoài ra gần đây lại có thêm một số cuốn sách khác, đặc biệt là sách của Nhà xuất bản Mỹ Thuật về Trắc nghiệm trí tuệ toàn diện cho trẻ, và Mười phút cho bé trước khi đi ngủ, lại có cờ Trung Quốc tiếp. Và cách đây mấy bữa, có sách dạy Tiếng Hoa cho thiếu nhi
(Việt Nam), không chỉ có cờ Trung Quốc mà còn có thủ đô Bắc Kinh và
đường lưỡi bò 9 đoạn bao gồm cả Hoàng Sa, Trường Sa và phần lớn Biển
Đông, cùng toàn bộ thông tin về Trung Quốc.
Còn sách của Nhà xuất bản Giáo Dục, sách giáo khoa Tiếng Việt lớp 1 thì
gần như không có quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Ông Ngô Trần Ái là
giám đốc nhà xuất bản thanh minh là bản đồ quá nhỏ nên không thể hiện,
hơn nữa đây là sách học tiếng Việt chứ không phải là sách Địa lý. Chả lẽ
là sách Địa lý mới chính xác, còn các sách học khác thì cứ thoải mái,
tha hồ ?
RFI : Theo ông thì liệu đây có phải là một sự tình cờ hay không ?
Tôi cho rằng có thể những người làm sách, từ biên tập cho tới tổng
biên tập họ ấu trĩ, họ đơn giản, nhưng mà dứt khoát người Trung Quốc thì
họ không có đơn giản đâu. Người Trung Quốc có ý đồ rất rõ, họ tính toán
cả một kế hoạch chi li, dài hơi và từng bước đi cụ thể. Không chỉ xâm
lược về hàng hóa, mà họ sẽ xâm lược về văn hóa. Tại vì văn hóa mới là
gốc, còn hàng hóa có thể tẩy chay được, và từ những việc rất nhỏ.
Dư luận có quyền đặt vấn đề, tại sao những người mang trách nhiệm đầy
mình, cũng toàn là giáo sư tiến sĩ, học hàm học vị như thế, lại trả lời
hết sức là vô trách nhiệm, lại để những chuyện hết sức tế nhị len vào
trong giáo dục. Đặc biệt là người ta rất quan tâm tới giáo dục cho trẻ
con, bởi vì trẻ con như tờ giấy trắng, mình viết chữ gì lên là nó in chữ
đó.
Cho nên là cái nguy hiểm chúng ta chưa lường hết được, và thật ra
theo ý kiến riêng của cá nhân tôi thì có khi cũng cần một cuộc hội thảo
để mổ xẻ, tìm cho ra biện pháp mà sửa sai. Chứ nếu chúng ta cứ chấp nhận
cái này thì chỉ là dung dưỡng cái xấu, bao che cho cái sai, dẫn đến hậu
quả khôn lường là từ việc lệ thuộc về văn hóa thì chúng ta sẽ lệ thuộc
về nhiều thứ khác.
Dư luận xã hội và người dân có quyền đặt nghi vấn, đằng sau những sai
sót này là gì ? Giống như tại sao hầu hết những công trình xây dựng,
đấu thầu hiện nay trong rất nhiều lãnh vực, người Trung Quốc đều giành
được. Phải chăng là vì Trung Quốc bán giá rẻ hơn, và họ lót tay rất lớn,
cho nên họ mua chuộc được cán bộ của mình ? Một, hai việc thì còn nói
là sơ suất, nhưng mà nó liên tiếp xảy ra cả một hệ thống như thế, nếu
không có những biện pháp quyết liệt và xử lý nghiêm minh, thì tôi nghĩ
rằng cái xấu sẽ lan tràn như là sinh sản vô tính, và nó cực kỳ nguy
hiểm.
Hàng loạt chuyện, kể cả việc trước đó VTV1 đưa hình cờ Trung Quốc có
thêm một ngôi sao – nhầm lẫn đó ít nhất cần một lời xin lỗi, thì VTV1
chỉ gỡ cái cờ đó xuống và không thèm nói năng gì. Hoặc là chuyện dán cờ
Trung Quốc ở trong siêu thị, tôi nghĩ rằng dư luận có quyền đặt câu hỏi
là những sự nhầm lẫn vô tình này đều được chuẩn bị trước bởi một thế lực
ngấm ngầm không biết ở đâu. Còn sự cố treo backdrop có tượng Phật ở Tứ
Xuyên – Đại Phật Lạc Sơn – đi hội chợ mà không quảng cáo cho mình, lại
quảng cáo cho nước khác là sao ? Mà thiếu gì nước, lại quảng cáo cho
nước Trung Quốc ?
Tôi rất bức xúc và cho rằng những người chịu trách nhiệm, họ có vấn
đề về cả khả năng và phẩm chất. Sai sót về giao thông có thể gây ra tai
nạn, bị thương nhưng mà có thể lành. Còn văn hóa mà sai sót thì không
chỉ ảnh hưởng tới một người, mà cả một đất nước sẽ bị ảnh hưởng. Cả một
nền văn hóa sẽ bị tổn thương, và cái đó rất khó chữa trị, nó còn nguy
hiểm hơn cả ung thư.
RFI : Ông có nói đến một cuốn
sách dạy tiếng Hoa cho thiếu nhi nhưng lại có đường lưỡi bò, và Hoàng Sa
Trường Sa thuộc về Trung Quốc. Cuốn sách này đã được xử lý như thế nào ?
Cuốn sách đó là sách Tiếng Hoa dành cho thiếu nhi – thiếu
nhi đây là thiếu nhi Việt Nam gốc Hoa, như vậy thì tổ quốc của họ là
Việt Nam mặc dù gốc của họ từ Trung Quốc. Đặc biệt nguy hiểm là trong
cuốn sách đó có đường lưỡi bò 9 đoạn bao gồm Hoàng Sa, Trường Sa của
Việt Nam và phần lớn Biển Đông. Sách của công ty cổ phần văn hóa Nhân
Văn, Nhà xuất bản Tổng Hợp Thành phố Hồ Chí Minh tái bản.
Sách này in từ năm 2008 nhưng mà không ai biết cả, tới lúc cả thế
giới người ta lên án đường lưỡi bò, báo chí đăng lên, phụ huynh đọc mới
té ngửa ra, mà trả lời thì loanh quanh lít quít. Tôi nghĩ rằng trách
nhiệm trước hết thuộc về những người quản lý. Nếu họ có một chút lòng tự
trọng thì nên từ chức.
Tôi cũng không hiểu được tại sao chúng ta xử lý rất là đơn giản,
không thể hiểu được : thu hồi sách rồi sửa lại. Những cuốn sách này chỉ
có tịch thu, xử lý biên tập, xử lý nhà xuất bản một cách đích đáng thì
may ra mới răn đe, may ra mới chặn đứng được cái xấu lâu nay đang núp
bóng dưới nhiều hình thức văn hóa để xâm lấn Việt Nam, để làm hại cả một
thế hệ trẻ như vậy. Những chuyện tày trời như thế mà chưa thấy một đơn
vị nào chịu trách nhiệm, chưa thấy một cán bộ nào bị liên đới kỷ luật về
chuyện này.
RFI : Tình trạng hàng Trung Quốc
tràn ngập Việt Nam mà hầu hết là hàng giả, hàng kém chất lượng thì
nhiều người cũng nhìn thấy rồi. Nhưng những nguy cơ khác như sách học,
sách tham khảo, phim ảnh, sách dịch Trung Quốc rất nhiều mà không chọn
lọc…thì liệu dần dần sẽ có tình trạng nô dịch văn hóa không ?
Cái nguy cơ đó là có thật, và nó đã biểu hiện ở một số phát ngôn của
các nhà quản lý rồi. Thí dụ những nhà quản lý có trách nhiệm, có bằng
cấp đàng hoàng mà cho rằng chuyện đó là bình thường, chẳng có gì quan
trọng cả, trong khi dư luận người ta cho rằng sự việc đối với trẻ con là
sự việc lớn, chuyện tày đình. Thì ít nhất là từ vô thức những người này
đã tiêm nhiễm nô dịch văn hóa của nước ngoài, mà trước hết là của người
Trung Quốc.
Từ chuyện nho nhỏ như lá cờ, bức tranh hay cái bản đồ, không khéo rồi
mấy chục năm nữa trên đất nước Việt Nam sẽ toàn « người lạ ». Tức là
xác Việt Nam nhưng mà hồn Trung Quốc, bởi vì xem phim Tàu, đọc sách Tàu,
xài hàng Tàu.
Cho nên nguy cơ nô dịch về văn hóa là có thật, và nó đã diễn ra từ
lâu rồi. Bây giờ từng bước nó đang bộc lộ với nhiều góc độ khác nhau.
Ban đầu là lá cờ thôi, rồi từ từ lá cờ nhỏ bên trong cuốn sách nó sẽ ra
ngoài bìa, lấn ra ngoài cuộc sống…
Cái nguy hiểm là ở chỗ, nếu đây là sự xâm lược về quân sự, thì chúng
ta sẽ đáp trả ngay, phản ứng ngay. Nhưng sự xâm lược về văn hóa dưới
nhiều hình thức tinh vi, bằng nhiều biện pháp tổng hợp như vậy, thì rất
là khó chống đỡ. Thậm chí người bị xâm lược không biết là mình đang bị
nô dịch, thì cực kỳ nguy hiểm !
RFI : Xin chân thành cảm ơn ông
Nguyễn Văn Mỹ, giám đốc công ty dã ngoại Lửa Việt tại Thành phố Hồ Chí
Minh, đã vui lòng nhận trả lời phỏng vấn của RFI Việt ngữ.
No comments:
Post a Comment