Được giới ăn chơi mệnh danh là "ổ mại dâm'" cung cấp gái làng chơi
lớn nhất Hà Nội, tại đây cứ mỗi buổi tối, hoạt động "vận chuyển" gái của
các quái xế xăm trổ đầy mình diễn ra rất tấp nập.
Chỉ cần có khách gọi là kẹp 4, kẹp 5 cô gái bán hoa lên yên xe rồi
vít ga, phóng với tốc độ kinh hoàng để đưa "hàng" đến các quán bả,
karaoke, vũ trường, nhà nghỉ …
Tấp nập “ngã ba khoái lạc”
10h đêm, trong lúc ngồi ở quán nước nằm ngay sát khu “đèn đỏ” đợi anh
bạn sẽ làm “hoa tiêu” cho tôi đi xâm nhập thực tế tối nay, tôi đã được
chứng kiến vô vàn những cảnh tượng “hay ho” diễn ra xung quanh khu vực
mại dâm khét tiếng này.
“Ổ mại dâm” không phải đâu xa lạ, mà nằm ngay giữa trung tâm Thủ đô
Hà Nội, đó chính là con ngõ 107 của đường Nguyễn Chí Thanh, ngõ chỉ dài
100 mét, một đầu thông ra phía đường Láng - Trần Duy Hưng, bởi vậy nhiều
tay chơi hay qua lại chốn này còn đặt cho cái tên khác là “ngã ba khoái
lạc” hay “ngõ sung sướng”.
Càng về khuya, “ngõ sung sướng” càng trở nên tấp nập, không chỉ các
cô gái làng chơi tụ tập về các quán mà cả đội quái xế chuyên chở gái
cũng xếp hàng một lượt.
Theo quan sát, hầu hết các "xế" này đều còn rất trẻ, chỉ khoảng đôi
mươi. Cứ mỗi lần có khách gọi là các cô gái chỉ cần vừa ngồi lên xe là
quái xế nổ máy rồi “đóng” với tốc độ kinh hoàng. Việc kẹp 3, thậm chí là
5 người trên một chiếc xe máy là chuyện quá bình thường.
Còn đang bị cuốn hút bởi những màn “làm xiếc” trên đường của những
tay quái xế chở gái thì anh bạn dẫn đường của tôi đã đến. Qua một người
quen giới thiệu, tôi đã quen được Hùng, “quái xế” một thời, nhưng giờ đã
giải nghệ đi làm quản lý ở một cửa hàng cafe.
Tôi hỏi Hùng về mấy tay quái xế kia sao cứ phải phóng nhanh kinh hồn
với cái tốc độ “bàn thờ” như vậy, Hùng cười lớn nói cho tôi hay: “Tại
anh không phải người trong nghề nên anh không biết, vì không muốn để
khách phải chờ đợi, những tay chở gái này chẳng bao giờ chịu đi chậm
đâu, nên thằng nào cũng thêm khoản luợn lách đánh võng, khiến người đi
đường khiếp đảm. Chuyện phóng nhanh vượt ẩu là một điều hiển nhiên cần
làm của cái nghề mà dân chơi gọi là 'chở hàng' rồi anh à”.
Vừa nói dứt lời, nhận ra một tay bạn quen trong đám quái xế đang đứng
phía xa, Hùng cất tiếng gọi. Cậu thanh niên tên Linh mặt non choẹt, đầu
đội mũ lưỡi trai, trên phía ngang cổ có xăm hình con bọ cạp trrông rất
ghê rợn, hai mắt thâm quầng trũng sâu (có lẽ do phải thức đêm nhiều),
tiến tới ngồi cùng với chúng tôi.
Khi Hùng hỏi thăm dạo này làm ăn ra sao, Linh cho biết: “Chạy như
ngựa suốt ngày đêm, mệt mỏi lắm, hôm nào sớm nhất cũng phải 4h sáng mới
được lên giường đi ngủ. Cái ngõ này, ngày càng nhiều khách tìm đến gọi
gái, nhiều khi còn không đủ để mà chở đi ấy chứ”.
Vừa nói dứt câu, đám bạn quái xế đã gọi Linh quay trở lại tiếp tục
công việc. Chào chúng tôi, Linh nhảy lên xe, ba cô gái làng chơi chỉ vừa
ngồi lên yên là Linh vào số, vít ga phóng vun vút lao đi trong đêm tối,
cốt sao đưa hàng đến thật nhanh cho các thượng khách khỏi sốt ruột, vì
làm các vị ấy hài lòng mới kiếm được chút tiền bo “cải thiện” đời sống.
“Nhiều xế dày dạn kinh nghiệm ngoài việc chở gái, còn kiêm luôn khoản
chăn dắt và làm bảo kê. Chẳng may có cô nào gặp phải vị khách "xấu
tính", bạo lực hoặc tính bùng tiền, chỉ cần nhấc máy di động "alô" một
câu, các xế này sẵn sàng lên bảo vệ cho nhân viên của mình và xử đẹp
khách”, Hùng nói.
Anh chàng còn kể cho tôi biêt rằng, vì kiểu đi nhanh mà không ít quái
xế đã phải "đo đường", nhiều người còn mất mạng. Thế nhưng, một phần vì
tính chất công việc, phần vì chở quá nhiều người, lại chẳng mang theo
mũ bảo hiểm, nên những tài xế này đành phải đi thật nhanh để tránh bị
bắt, đồng thời cũng để tránh những ánh mắt soi mói của mọi người.
Với đặc thù thường xuyên tiếp xúc với những thành phần bị xã hội xem
thường, những quái xế nhanh chóng ra vào vòng xoáy của nghiện ngập hoặc
cờ bạc, lô đề, nợ nần chồng chất, có kẻ còn đi cướp giật trên đường.
Còn đang nghe Hùng kể thì bỗng có tiếng chửi bới, rồi kèm theo là
tiếng đấm đá thùm thụp. Tôi nhìn thì thấy ba cô gái làng chơi đang bâu
vào đánh hội đồng một cô khác.
Yếu thế, cô này chỉ biết ôm đầu, mặc ba kẻ kia giật tóc, dậm chân vào
người, chửi bới thậm tệ. Đánh một hồi chán chê, các cô này bỏ đi, bỏ
lại kẻ bại trận đang rên rỉ, tự ngồi nắn bóp những chỗ vừa bị đánh.
Nhìn thấy vậy, tôi thấy thương cho cô gái bị đánh, chắc đoán được ý
tôi, Hùng liền nói: “Chuyện bình thường ở đây thôi anh, ngày nào chẳng
vài ba trận như thế. Chúng nó đánh nhau suốt, gái đánh gái, xế đánh xế,
gái đánh khách, xế đánh khách, rồi bảo kê đánh gái, bảo kê đánh khách…
Nói chung là lúc nào cũng đánh nhau loạn cả lên. Đầu tiên em cũng thấy
khổ thân mấy con bé, nhưng rồi nếu nhìn lúc nó trả thù lại, thì có khi
anh lại thương mấy đứa kia hơn”.
Xâm nhập “cung đường mại dâm”
Chúng tôi quyết định đi vào “ngõ sung sướng” để mục sở thị “ổ mại
dâm” khét tiếng ở đất Hà Nội này. Gửi xe xong, hai chúng tôi cùng nhau
đi bộ chầm chậm vào trong con ngõ, trước khi tiến vào bên trong, Hùng
khẽ rỉ tai tôi: “Máy ảnh cất đi anh nhé, tí nữa có cơ hội thì lôi ra
chụp, phải cẩn thận, nếu bị phát hiện thì dễ bị "xử đẹp" lắm đấy anh”.
“Ngõ sung sướng” này rất ngắn, đứng từ đầu đường có thể nhìn thấy lối
ra ở phía cuối đường. Thế nhưng dọc hai bên đường là chi chit những
biển hiệu nhà nghỉ, quán karaoke rực rỡ màu sắc, chen chúc nhau để trưng
ra tên của quán mình. Trước mỗi quán đều có hai, ba thanh niên, mặt mày
dữ tợn, hầu hết đều tóc nhuộm, làm nhiệm vụ “gác cổng” hay người ta vẫn
thường gọi là bảo kê.
Tôi cứ đoán rằng ở đây họ sẽ chèo kéo khi nhìn thấy khách đi vào,
nhưng ngược lại, những tay trông quán này cứ lầm lì, lãnh đạm như không.
Tôi hỏi Hùng thì được anh chàng này cho hay: “Chốn này không giống các
tụ điểm ăn chơi khác, con ngõ này đầu mối hay nói đúng là “trạm chung
chuyển” gái làng chơi”.
Ở đây chuyên cung cấp nguồn “hàng” để phục vụ “thú vui xác thịt” cho
các quán karaoke, nhà nghỉ, quán bar quanh khu vực nội thành, đặc biệt
là quanh địa bàn Cầu Giấy. Hiếm ai mò đến đây để thỏa mãn cái “thú vui”
ấy lắm, mà thường là vui chơi ở quán xá sau đó gọi điện cho các chủ chứa
đưa gái đến. Bởi vậy, những tay bảo kê thấy người lạ đến thì cũng có
chút đề phòng, hoặc tỏ ra vậy nhằm “lấy le”.
Đi đến đoạn giữa của con ngõ mại dâm này, Hùng kéo tôi ngồi vào một
góc nhỏ rồi khẽ thì thầm: “Anh em ta cứ đứng đây mà xem, tí nữa gái nó
kéo đến chật ních cả ngõ, lắm trò để thưởng thức lắm”.
Quả đúng như lời Hùng nói, vừa nhâm nhi được vài ba ngụm trà nóng,
tôi đã thấy có đến ba chiếc xe máy hung hổ đi tới, mỗi xe đều kẹp chật
cứng “hàng” trên yên. Xe vừa đỗ, các cô gái nhanh nhảu nhảy xuống, tiếng
guốc cao gót mài trên mặt đường tạo nên những âm thanh lộn xộn, xen lẫn
là những tiếng nói chuyện chát chúa, thô tục.
Dù thời tiết lạnh, nhưng do tính chất của nghề nghiệp, các cô gái bán
hoa vẫn mặc cực kỳ khêu gợi, những bộ váy ngắn bó sát đùi, hay những
chiếc áo cổ trễ khoét sâu để thu hút những ánh mắt tò mò.
Theo quan sát của tôi, những cô gái này trông bề ngoài khá sang
trọng, lịch sự chứ không thuộc dạng “tạp nham” nhiều cô trông còn có vẻ
quý phái nữa là đằng khác.
Rít một hơi thuốc, thở xong làn khói dài xanh lét, Hùng cho biết, khu
này gái cũng thuộc loại “hàng tuyển”, lại thêm làm ăn được, các chủ
quán nhiều mối, nên các cô đầu quân vào đây làm cũng “kiếm” ra trò.
Tiền dư dả nên các cô gái ở ngõ này chăm chút được nhiều hơn, nhiều
cô “lính mới” lúc đầu vào trông còn hơi quê mùa, một thời giạn sau khi
gặp lại khó mà nhận ra. Và tất nhiên, khi đẹp mã lên, giá cả của các cô
cũng chẳng còn tầm thường như thuở ban đầu.
“Gái đẹp ở đây thì nhiều, nhưng để gọi được các em như vậy không phải
chuyện dễ, ngoài việc phải trả một món tiền kha khá, khách cũng phải
quen biết, gọi điện đặt trước chủ quán bố trí, chứ đường đột tới, có khi
có tiền chưa chắc có "hàng chất lượng" để vui vẻ”, Hùng nói chắc như
đinh đóng cột.
Ngoài những cô gái được xe máy chở đến, còn có các cô đi lẻ, cũng
luợn lờ quanh khu ngõ này, đây chính là số hoạt động kiểu tự do, biết
chỗ này là địa điểm hút khách hàng nên lảng vảng đến đây.
Tuy nhiên, phần lớn các cô này đều thuộc dạng xấu mã, hoặc đã quá
tuổi, các tay chủ quán chẳng thèm tuyển, nên phải tự thân vận động,
khách tìm đến mua vui gái tự do này chi thuộc dạng bình dân, chủ yếu là
giải quyết nhu cầu sinh lý, chứ không cần quan tâm đến nhan sắc.
Ngồi thêm ít lâu, đến khi trời rạng sang, tôi và Hùng mới trở gót ra
về. Rút ít tiền gọi là bồi dưỡng để cảm ơn anh chàng đã làm “hoa tiêu”
suốt mấy tiếng đồng hồ, trước khi từ biệt nhau, anh chàng còn dặn lúc
nào bài được đăng nhớ cho em đọc nhé.
Hôn nhân và Pháp luật
No comments:
Post a Comment