Từ nhiều năm gần đây, tại Việt Nam, chương trình truyền hình Táo quân trước thời khắc Giao thừa thu hút được nhiều chú ý. Năm nay, lần đầu tiên chương trình hài hước mang tính châm biếm chính trị này gặp một số "sự cố" với cơ quan kiểm duyệt văn hóa, đặc biệt vì một số chi tiết trong kịch bản bị đánh giá là "phản cảm".
Để chuyển đến thính giả một góc nhìn về chủ đề này, RFI đặt câu
hỏi với nhà thơ Đỗ Trung Quân (Sài Gòn). Theo nhà thơ Đỗ Trung Quân, "nói tục giảng thanh"
là một truyền thống văn hóa ở Việt Nam, kiểm duyệt không cần phải can
thiệp. Tuy nhiên nhìn rộng ra, chương trình tấu hài mang lại những tràng
cười sảng khoái vào dịp cuối năm này, thực chất vẫn luôn luôn được đặt
dưới sự theo dõi của các cơ quan kiểm duyệt văn hóa.
RFI : Xin chào nhà thơ Đỗ Trung Quân, xin anh
cho biết nhận xét của anh về chương trình truyền hình Táo quân, một tiết
mục được khá nhiều người Việt Nam hâm mộ.
Đỗ Trung Quân : Tôi nghĩ là Táo quân hàng năm là một
điều quen thuộc của văn hóa dân gian, gần đây thì trên truyền hình trở
thành một tiết mục biểu diễn. Tùy theo mức độ kịch bản, phía nam, ví dụ
Sài Gòn thì có khuynh hướng hài hước, còn phía bắc thì có thể có sự châm
biếm đối với một vài vấn đề.
Đây là một cái nét mà tôi cho rằng, người Việt mình quen rồi, nên
không có thì chắc là người ta cũng thấy thiếu, còn tùy thuộc vào nội
dung hàng năm thôi. Sài Gòn thì như tôi nói nghiêng về khuynh hướng
châm biếm nhưng hài hước, còn ở phía bắc thì cũng hài hước, nhưng có thể
châm biếm sâu cay hơn một chút. Năm nay thì tôi không biết phía bắc
chọn cái gì và miền nam chọn cái nội dung gì.
Vừa rồi, thì có một vụ thổi còi, thì thú thật tôi cũng không được xem, nên cũng không biết là có đủ nội dung gọi là « dung tục hóa » để thổi còi hay không.
Thực ra Táo quân là cái gì ? Đó là tổng hợp các vấn đề chọn lựa trong
năm, trong số những chuyện đã xảy ra. Ở Sài Gòn, lâu nay người rất nổi
tiếng trong vai Ngọc Hoàng là nghệ sĩ Bảo Quốc, và một số nghệ sĩ khác,
cũng có châm biếm, có hài hước, nhưng chủ yếu là nhẹ nhàng, để cho ngày
Tết mà, quan niệm là để vui vẻ thôi.
Còn chuyện dung tục hay không thì là do đối đáp, nhưng mình không
biết, vì không được xem kịch bản đó. Nhưng tôi chủ trương là như thế này
: Ông bà mình có cái gọi là « Nói tục nhưng giảng thanh » chẳng hạn. Nếu đạt được yêu cầu đó thì hay, còn nếu không thì cùng lắm là làm cho nhăn mặt một tý, chẳng đến nỗi phải cấm.
RFI : Xin anh cho biết các phản ứng của công chúng nói chung.
Đỗ Trung Quân : Tôi thấy hàng năm người ta vẫn xem
những tiết mục này như một cái giải trí cuối năm. Có thể vui một tí. Nó
cũng như cái xả xú páp ấy. Tức là người ta cũng cho châm biếm một chút
để người ta xả. Tôi cho là hình thức thôi. Nhiều khi châm chọc Nhà nước
một tý để mà xả hơi. Nhưng nếu Nhà nước thấy mức độ mà làm quá, thì tôi
thổi còi anh. Nhưng làm quá thế nào, thì năm nay mình chưa biết. Nhưng
thấy được cho diễn, thì chắc là Nhà nước cũng ok.
RFI : Trong các chương trình Táo quân, riêng anh có thấy đọng lại những cái châm biếm hay hài hước nào không ?
Đỗ Trung Quân : Tôi thấy, công chúng bình dân, đa số
công chúng của truyền hình nhiều miền thì chắc là họ thích. Nhưng nói
thật là châm biếm như thế thì tôi châm biếm còn ghê hơn. Nhưng đứng về
phía công chúng, thì tôi thấy đó là nhu cầu của họ. Thực ra là thế này :
Tâm lý của người dân mình, cả năm vất vả rồi, thì cuối năm cần một
tiếng cười, tôi gọi là xả van, xả xú páp. Nếu mà cái Táo quân mà châm
biếm được cái ông Giao Thông, cái ông Cửa Quyền, châm biếm được ông Quan
Liêu, ông Tham Nhũng, thì người ta cảm thấy có người nói thay cho mình,
thì người ta thấy dễ chịu. Tất nhiên trên truyền hình, thì ở mức độ nào
đấy thôi. Mức độ nào thì ok, còn ở mức độ nào thì họ không ok. Nhưng
tôi cho rằng, cũng mỵ dân thôi.
RFI : Tức là theo anh, thì như thế nào là không « ok » ?
Đỗ Trung Quân : Ví dụ như, mức độ mà phê gay gắt quá
thì không, phê lớt phớt thì ok. Tâm lý ấy tôi nghĩ không chỉ trong nước
đâu, ngoài nước cũng thế. Kiều bào mình ở nước ngoài cũng thế thôi. Vấn
đề mà cảm thấy có người nói cho mình, nói ra thì mình cũng thấy nhẹ
nhàng.
RFI : Nhưng mà anh nói đến kiều bào ở nước ngoài, thì nhiều người dường như cũng rất muốn phê phán đến nơi ?
Đỗ Trung Quân : Đúng rồi. Nhưng khổ nỗi, giới hạn
nào gọi là tới nơi và cái nào là không tới nơi, thì cái đó chúng ta lại
phải bàn với nhau. Vì truyền hình họ quyết định cái đó, trong nước họ
quyết định cái đó. Tôi xem (chương trình này) chỉ là để thỏa mãn tâm lý
một chút, chứ tôi không xem những cái tiết mục đó là có một ảnh hưởng
mà… Nhưng thực sự nếu Táo quân làm tới nơi tới chốn, thì nó sẽ có ảnh
hưởng lớn đó. Chỉ có điều là, ở Việt Nam chắc là khó, vì về mặt kịch bản
là khó.
RFI : Mới đầu, sự hấp dẫn của chương trình Táo quân là mở ra một con đường phê phán đến cấp cao nhất, tức là cấp Ngọc Hoàng.
Đỗ Trung Quân : Thực ra mà nói, vẫn là ẩn dụ và ước
lệ thôi. Tâm lý người Việt mình là thỏa mãn khá là dễ dãi, hễ vấn đề đó
được ai đặt ra, nó mắng cho một câu, hoặc phê phán một câu thì mình ok
thôi, nhưng để đào sâu nó là cả một vấn đề. Không ai cho đào sâu đâu.
Táo quân ở Việt Nam là một vấn đề giải trí, thỏa mãn tâm lý ức chế
một chút trong một năm trước các vấn đề của xã hội. Nếu có đặt vấn đề
phê phán là để thỏa mãn cái đó một chút. Tức là nếu trong năm đó, có xảy
ra cái này cái kia, thì Táo quân đặt ra vấn đề đó, phê phán nó một
chút, để thỏa mãn một chút. Nhưng để giải quyết những cái đó thì là một
vấn đề khác.
Năm nào cũng thế, cũng chỉ thỏa mãn một vài phút mà thôi. Còn các vấn đề xã hội cứ phải giải quyết mãi thôi.
Tôi thấy mình vẫn cần một chương trình Táo quân. Đa phần người bình
dân của mình cần, để như tôi nói, là có chỗ, giống như người ta nói dùm,
nói thay cho mình. Ông Táo thì nói thay cho mình, ông Ngọc Hoàng thì
lắng nghe, có khi ông Ngọc Hoàng bị khều móc một chút, người dân cũng
sung sướng, ví dụ vậy.
RFI : Cái điều anh nói, có lẽ được nhiều người
chia sẻ. Nhưng dường như, đấy phải chăng là sự tự giới hạn, khi mà mình
tự đặt ra theo một truyền thống, chỉ có một năm một lần là có một dịp
này, mà không phải là thường xuyên, hàng tháng chẳng hạn. Liệu nếu có
một câu chuyện hàng tháng xảy ra như vậy, thì có trở thành một dịp giải
trí, xả hơi thoải mái như anh nói không ?
Đỗ Trung Quân : Tôi nghĩ là trong đời sống hàng
ngày, cũng có những hình thái mà chúng ta lên tiếng, không phải đợi đến
cuối năm, nhưng vì đến cuối năm nên mới có ông Táo. Nhưng bình thường,
vẫn có những hình thái chúng ta châm biếm và bầy tỏ được, như (chương
trình truyền hình) « Trong nhà ngoài phố », ví dụ vậy. Nếu « Trong nhà ngoài phố » tới nơi tới chốn…
RFI : Như anh nói, ở Việt Nam bình thường vẫn có
những hình thức phê phán về văn hóa, văn nghệ về những vấn đề trong xã
hội, nhưng nó chỉ đến lưng chừng thôi. Thế thì phải chăng, khi mình đặt
cho mình một giới hạn là một năm chỉ có một lần được phê phán đến mức
cao nhất, là tự mình giới hạn mình ?
Đỗ Trung Quân : Tôi đồng ý với nhận định này vô
cùng. Vì Táo quân vừa là điều rất cần thiết cho cuối năm, nhưng đồng
thời cũng giới hạn mình là phải đợi đến cuối năm mới. Còn bình thường
thì có lẽ chúng ta có những hình thức khác, ví dụ như kịch, ví dụ
như…Tất nhiên, không thể đòi hỏi xã hội chỉ có một việc là phê phán
thôi. Nhưng mà trong một xã hội như Việt Nam chẳng hạn thì bao giờ họ
cũng có một giới hạn nhất định là cho phép hay không cho phép. Cái văn
hóa văn nghệ ở Việt Nam là ở trong một giới hạn, luôn luôn bị kiểm soát.
Vấn đề là kiểm soát bao nhiêu phần trăm thì có thể chấp nhận được, quá
bao nhiêu phần trăm thì không thể tin được.
RFI : Nhân nói chuyện năm mới, nói chuyện Táo quân, anh có suy nghĩ gì về câu chuyện xa xưa mà vẫn còn sống động này trong đời sống văn hóa Việt Nam ?
Đỗ Trung Quân : Về mặt dân gian, về mặt truyền
thống, các thế hệ cũng nên biết ông Táo này ở đâu ra, chúng ta cũng được
biết nhiều rồi, ví dụ như một bà, hai ông cũng là Táo trong cổ tích
Việt Nam... Còn sử dụng hình thức Táo quân như thế nào có lẽ là từng
thời kỳ, từng giai đoạn, từng thể chế.
Tôi nói, nếu các anh, chị ở nước ngoài, ở trong một điều kiện xã hội
cởi mở hơn, có khi Táo quân phê phán vui hơn, nặng hơn. Ở trong nước,
thì chỉ có thể nói được thế đó thôi, ví dụ vậy. Nhưng nó lại là một vấn
đề khác.
RFI xin cảm ơn nhà thơ Đỗ Trung Quân.
No comments:
Post a Comment